Trên
đời có rất nhiều lang băm trong tất cả các lĩnh vực khác nhau, kể cả trong các
chính phủ, cho ra đủ thứ thuốc lang băm để hòng “chữa” các căn bệnh của xã hội,
Hitler,một trong những lang băm trứ danh. Hitler đã tuyên truyền một số căn
bệnh của nước Đức, trong đó có căn bệnh lũng đoạn của giới tư bản tài chính (mà đến nay vẫn là vấn đề thời sự trên thế
giới). Lang băm Hitler lý luận rằng, đó là do người Do Thái gây ra, nên có
một cách chữa là tiêu diệt Do Thái để dân tộc Đức phát triển…. Thời nay cũng
không thiếu gì lang băm, nhưng thôi nói dài dễ lạc đề, tôi chỉ muốn nói lang
băm trong y học.
Cơ thể của con người có rất nhiều bí ẩn. Ai cũng có thể đi trên đống than hồng 700 độ C mà không bị bỏng, hoặc đi trên mảnh chai lởm chởm mà không bị chảy máu nếu được hướng dẫn cụ thể. Ai cũng có thể liếm lưỡi vào con dao nung đỏ mà chẳng hề hấn gì nếu được hướng dẫn đúng cách và được chuẩn bị tinh thần đầy đủ (xin mọi người đừng thử nếu không được người hiểu biết hướng dẫn).
Chữa bệnh cho con người có nhiều cách, trong đó tạo được niềm tin cho bệnh nhân là vô cùng quan trọng nhưng chưa đủ, cần phải chẩn đoán chính xác bằng bắt mạch,nghe bệnh nhân mô tả bệnh tình, nhìn thần sắc, mầu da, nước tiểu để chẩn đoán chính xác và kê toa…theo dõi chuyển biến trong quá trình bệnh nhân uống thuốc để điều chỉnh thuốc phù hợp theo quá trình chữa bệnh. Điều này phải được thể hiện rõ trong toa thuốc căn bản và những hiệu chỉnh kèm theo. Đây là điều được quy định từ thời còn chế độ phong kiến không thể thiếu và bắt buộc phải có, nó là cơ sở là bằng chứng thể hiện trình độ, kinh nghiệm và trách nhiệm của người thầy thuốc. Trường hợp không may người bệnh qua đời, quan tòa thẩm phán còn dựa vào đó để phán xét mức độ phạm tội của người thầy thuốc (nếu bị thưa kiện).
Hiện nay do chính quyền ít quan tâm đến đông y cho nên xảy ra nhiều trường hợp bát nháo, hầu hết các nhà thuốc đông y đều không kê toa thuốc (họ viện cớ giữ bí mật nghề nghiệp) các nhà thuốc 100% vốn nước ngoài “cheng xủng xẻng” đua nhau mọc ra, bày bán toàn những vị thuốc ngoại mà chắc ở cõi trời mới dễ kiếm, chữ viết thì toàn que gậy đan chéo nhau mấy ai hiểu, thầy thuốc thì toàn xoong thủng chảo thủng, phiên dịch thì gương mặt đăm chiêu đầy vẻ quan trọng nhưng trách nhiệm hầu như mới đạt đến mức độ là nhận tiền và cắt thuốc, không lo về hậu quả công việc. Có nhiều người khỏi bệnh nhưng cũng rất nhiều người mất tiền và thời gian nhưng bệnh thì chẳng thấy ra đi. Đấy là do chúng ta không có phương sách quản lý mà thôi, nhà nước không thu được thuế, Thầy lang tốt và lang băm khó bề phân biệt, không kiểm soát được tính nhân đạo và trung thực của các thầy thuốc, dân thì tiền mất tật mang kêo ai???
Những lương y miệt vườn cũng có một số người có biệt tài chữa bệnh thật sự nhưng không phải là tất cả. Những người có học vấn cao siêu và có tâm cứu người, có tài năng xuất chúng thật sự thì người ta vẫn có lý giải cho những người đồng môn hiểu mà không thể theo kịp. Ví dụ về giáo sư Nguyễn Tài Thu (Trước ông, cùng thời với ông và sau ông, có bao nhiêu người cùng học cùng làm nhưng mấy ai giỏi được như ông, bố tôi cũng đã từng học và công tác cùng ngành nhưng phải tâm phục ông). Tuy nhiên tài năng hành nghề thầy thuốc phải đi cùng đức độ của người thầy. nếu chỉ nghĩ đến tiền thì danh tiếng rồi sẽ bị phai nhòa.
Còn những người nhân danh thần thánh mà không lý giải cho người đồng môn hiểu được nguyên tắc chữa bệnh của mình thì khó mà tin tưởng được. Hiện tại cũng không ít người mượn danh thần thánh để kinh doanh bất chấp hậu quả… nghĩ mà buồn cho nhân tình thế thái.
Cơ thể của con người có rất nhiều bí ẩn. Ai cũng có thể đi trên đống than hồng 700 độ C mà không bị bỏng, hoặc đi trên mảnh chai lởm chởm mà không bị chảy máu nếu được hướng dẫn cụ thể. Ai cũng có thể liếm lưỡi vào con dao nung đỏ mà chẳng hề hấn gì nếu được hướng dẫn đúng cách và được chuẩn bị tinh thần đầy đủ (xin mọi người đừng thử nếu không được người hiểu biết hướng dẫn).
Chữa bệnh cho con người có nhiều cách, trong đó tạo được niềm tin cho bệnh nhân là vô cùng quan trọng nhưng chưa đủ, cần phải chẩn đoán chính xác bằng bắt mạch,nghe bệnh nhân mô tả bệnh tình, nhìn thần sắc, mầu da, nước tiểu để chẩn đoán chính xác và kê toa…theo dõi chuyển biến trong quá trình bệnh nhân uống thuốc để điều chỉnh thuốc phù hợp theo quá trình chữa bệnh. Điều này phải được thể hiện rõ trong toa thuốc căn bản và những hiệu chỉnh kèm theo. Đây là điều được quy định từ thời còn chế độ phong kiến không thể thiếu và bắt buộc phải có, nó là cơ sở là bằng chứng thể hiện trình độ, kinh nghiệm và trách nhiệm của người thầy thuốc. Trường hợp không may người bệnh qua đời, quan tòa thẩm phán còn dựa vào đó để phán xét mức độ phạm tội của người thầy thuốc (nếu bị thưa kiện).
Hiện nay do chính quyền ít quan tâm đến đông y cho nên xảy ra nhiều trường hợp bát nháo, hầu hết các nhà thuốc đông y đều không kê toa thuốc (họ viện cớ giữ bí mật nghề nghiệp) các nhà thuốc 100% vốn nước ngoài “cheng xủng xẻng” đua nhau mọc ra, bày bán toàn những vị thuốc ngoại mà chắc ở cõi trời mới dễ kiếm, chữ viết thì toàn que gậy đan chéo nhau mấy ai hiểu, thầy thuốc thì toàn xoong thủng chảo thủng, phiên dịch thì gương mặt đăm chiêu đầy vẻ quan trọng nhưng trách nhiệm hầu như mới đạt đến mức độ là nhận tiền và cắt thuốc, không lo về hậu quả công việc. Có nhiều người khỏi bệnh nhưng cũng rất nhiều người mất tiền và thời gian nhưng bệnh thì chẳng thấy ra đi. Đấy là do chúng ta không có phương sách quản lý mà thôi, nhà nước không thu được thuế, Thầy lang tốt và lang băm khó bề phân biệt, không kiểm soát được tính nhân đạo và trung thực của các thầy thuốc, dân thì tiền mất tật mang kêo ai???
Những lương y miệt vườn cũng có một số người có biệt tài chữa bệnh thật sự nhưng không phải là tất cả. Những người có học vấn cao siêu và có tâm cứu người, có tài năng xuất chúng thật sự thì người ta vẫn có lý giải cho những người đồng môn hiểu mà không thể theo kịp. Ví dụ về giáo sư Nguyễn Tài Thu (Trước ông, cùng thời với ông và sau ông, có bao nhiêu người cùng học cùng làm nhưng mấy ai giỏi được như ông, bố tôi cũng đã từng học và công tác cùng ngành nhưng phải tâm phục ông). Tuy nhiên tài năng hành nghề thầy thuốc phải đi cùng đức độ của người thầy. nếu chỉ nghĩ đến tiền thì danh tiếng rồi sẽ bị phai nhòa.
Còn những người nhân danh thần thánh mà không lý giải cho người đồng môn hiểu được nguyên tắc chữa bệnh của mình thì khó mà tin tưởng được. Hiện tại cũng không ít người mượn danh thần thánh để kinh doanh bất chấp hậu quả… nghĩ mà buồn cho nhân tình thế thái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét