Một cậu bé nghèo phải đi bán hàng rong để kiếm
tiền học. Một hôm, cậu đói đến lả người. Túi cậu chỉ còn một đồng. Nhưng cậu đã hứa để mua bánh cho đứa
em ở nhà.
Tần ngần một lát, cậu quyết định ghé vào ngôi nhà phía trước để xin chút gì đó
bỏ bụng. Người ra mở cửa là một thiếu phụ trẻ đẹp. Cậu bối rối, nên thay vì hỏi
xin ăn, cậu chỉ dám xin một ly nước.
Thấy dáng vẻ nghèo khổ và đói lả của cậu bé, người phụ nữ đã đem ra cho cậu một ly sữa lớn.
Cậu chậm rãi nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi:
- Cháu nợ cô bao nhiêu ạ ?
Người phụ nữ trả lời:
- Cháu không nợ gì cả. Mẹ cô đã dạy không nên nhận tiền trả cho lòng tốt.
Cậu bé cảm kích đáp:
- Cháu biết ơn cô từ sâu thẳm trái tim
cháu.
Khi ra đi, cậu cảm thấy khỏe khoắn hơn và tin tưởng cuộc đời này có rất nhiều
người tốt, cậu tin vào tương lai mãnh liệt hơn. Trước đó, cậu như muốn đầu hàng
số phận.
Nhiều năm sau, có người phụ nữ bị ốm nặng. Các bác sĩ địa phương đều bó tay. Họ
chuyển bà đến thành phố lớn để các chuyên gia nghiên cứu căn bệnh lạ lùng này.
Tiến sĩ Howard Kelly được mời đến tham vấn.
Khi nghe cái tên thị trấn nơi người phụ nữ ở, như có linh tính. Ngay lập tức,
ông đến ngay phòng bệnh của người phụ nữ. Ông nhận ra ngay ân nhân của mình năm
xưa. Quay về phòng hội chẩn, ông quyết định dốc hết sức để cứu sống bệnh nhân
này. Cuối cùng nỗ lực của ông cũng thành công.
Bệnh người phụ nữ đã thuyên giảm và sau đó khỏi hoàn toàn.
Trước ngày bà xuất viện, bác sĩ Kelly yêu cầu phòng y vụ chuyển hóa đơn để xem
lại. Ông viết vài chữ bên lề của tờ biên lai.
Nhận hóa đơn thanh toán, người phụ nữ hồi hộp và đoán rằng số tiền phải trả rất
cao, có lẽ bà sẽ phải làm việc cật lực cả đời mới trả hết. Thật bất ngờ, bà đọc
thấy bên lề hóa đơn một hàng chữ :
“Đã được thanh toán bằng một ly sữa”.
Ký tên: Bác sĩ Howard Kelly.
Đây là câu chuyện có thật. Tiến sỹ Howard Kelly là một nhà vât lý lỗi lạc, đã
sáng lập ra Khoa Ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895.
Nguồn: Copy
Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011
Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011
Tự trọng và tôn trọng
Tự trọng! cái ông BS Hồ Hải
này là gì mà chuyên đi dạy khôn người khác, nếu ông chán ghét chế độ thì cứ
việc phê phán. Cái bệnh chân tay miệng ở Việt nam trong thời gian qua đã
bùng phát thành dịch mà có được trên cao quan tâm đâu, nghe báo chí nói nhiều
thì hôm 18/11/2011 bộ Y Tế mới xuống địa phương tìm hiểu. Việc bộ xuống chậm
nghe nói do địa phương không thông báo lên. Chẳng biết ai quan liêu, chuyện của
triều đình. Chỉ biết rằng ông TS Nguyễn Văn Khải vác máy ozon xuống sống cùng
với dân và bệnh viện địa phương góp phần ngăn chặn bệnh, chữa bệnh cho
dân. Công sức và sự nhiệt tình của ông được bệnh viện và nhân dân ghi nhận. Nhân
cách đó hơn hẳn nhân cách của các cán bộ quan liêu, càng hơn hẳn nhân cách của
những người khoe khoang trí thưc nhưng chỉ đứng nhìn và xăm soi phê phán. Tôi
không hiểu con người này. Khoe khoang học vấn nhưng ngôn từ nhiều lúc vay mượn
của phường tôm cá. Tính tự trọng không cao nên thuếu tôn trọng người khác.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)